Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Về danh tiếng và giá trị. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Kể cả cái nhàm chán. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Này, lấy cho chú bao thuốc. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.