Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Cơ bản là không muốn lắm. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Cái này không rõ lắm.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Nhưng mà tôi bỏ học. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.